Tom and The notebook

— Này Tom, quyển sổ này là của cậu à ?

— Ừ

— Cậu ghi gì trong đó thế ?

— Linh tinh thôi mà.

— Tôi để ý mỗi lần cậu ghi chép trên quyển sổ ấy thì nhìn cậu lạ lắm, lúc thì hớn hở như trẻ con, lúc thì mặt đỏ và mắt thì lèm nhèm.

— … Tôi ghi lại những gì tôi và Alice, hoặc những gì tôi làm vì cô ấy.

— Tại sao lại phải ghi như thế, trên con tàu này, ngày chúng ra ra đi đã biết chưa hẳn đã có ngày về.

— Tôi biết, có thể hai năm, ba năm hay bảy năm. Những kỉ niệm mới sẽ xuất hiện, phai nhoà kí ức của tôi và Alice. Vì thế tôi ghi lại hết tất cả để chẳng may tôi bị mất trí nhớ, chẳng may thời gian khắc nghiệt kia sẽ làm con người tôi thay đổi. Dạo này tôi thường hay quên đột xuất…

Tôi có thể mất cô ấy vào lúc này, tôi có thể mất trí nhớ vì cuộc chiến, nhưng nếu tôi ghi lại nó, khi tôi đọc lại, tôi có thể giữ mãi nó bên mình.

— Tôi hiểu, Tom

 

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *